NGHỆ THUẬT RỐC CÔ CÔ

Nghệ thuật Rốccô,
cô bắt đầu từ trong kiến trúc, nó đánh dấu giai đoạn sau của nghệ
thuật Barốc nhưng phù phiếm và tầm thường hơn. Ví dụ tiêu biểu nhất là Phòng gương
của cung điện Versailles, Pháp, với nội thất dùng nhiều điêu khắc, hội họa gương kính,
chi tiết tinh xảo màu sắc rực rỡ, nhấn mạnh hiệu quả của ánh sáng và bóng đổi

Các đơn đặt hàng thời kỳ này dành cho những bức tranh có khuôn khổ thích hợp với
những căn nhà xinh xắn của giai cấp thượng lưu mới được xây dựng trong thành phố.
Hội hoạ Rốccôcô không tán thưởng Poussin và muốn đi xa hơn Rubens, nó muốn biểu lộ
niềm vui sống, cảm giác nhạy bén và màu sắc tươi sáng.

Trong khung cảnh một xã hội yêu chuộng nhà hát và những vai kịch Watteau là một
hoạ sĩ Pháp thường theo đuổi chủ đề tranh về “các buổi truy hoan lịch sự”, là để tài mà
lầng lớp trên rất ưa chuộng… Đề tài của Watteau thường lấy cảm hứng từ những buổi
truy hoan do bạn bè giàu có của ông tổ chức. Tranh của ông phản ánh trung thực đời
sống xã hội lúc bấy giờ, nhưng với một vẻ dửng dưng dường như sầu muộn. Chẳng hạn
như bức “Vai ngốc” (1718-1719). Watteau muốn chỉ cho mọi người thấy cuộc sống
chẳng qua chỉ là một màn kịch.

Hội hoạ Rốc cô, cô trở nên cực thịnh dưới triều đại của Louis XV, đăng quay vào năm
1722. Hai đại biểu chính của phong cách này là François Boucher (1703-1770) và học
trò của ông là Jean – Honoré Fragonard (1732-1806).

. Thế kỷ XVIII là thế kỷ của chủ nghĩa Nhân văn, chủ nghĩa Thực dụng và tiến bộ của
khoa học, còn được gọi là Thế kỷ Anh sáng.

 

Bài viết khác