Độ Sáng trong nguyên lý hội họa đen trắng ( FIND WAY SƯU TẦM)

Độ Sáng trong nguyên lý hội họa đen trắng 

Phần được vật thể nhận biết chung quanh, cần phải có ánh sáng, tối đen một mảng sẽ không nhìn thấy được gì. Cho nên:

– Một là, vật thể trong bóng tối phải có độ sáng mới có thể hiển hiện sự tồn tại của mình;

– Hai là, phải có độ sáng nhất định thì mới có thể hiện ra hình dạng vật thể;

– Ba là, ánh sáng tương đối sáng thì mới nhìn rõ màu sắc và chỉ tiết của vật thể

– Bốn là, khi độ sáng của vật thể và khung nền chung quanh như nhau, thì, nếu vật thể có đường bao, sẽ có thể phân biệt được với chung quanh. SUSAN CHO CUỘC CHIẾN TUỔI HAYWOOD, 1979 Những hiện tượng trên đây là những cái thường thấy trong cuộc sống, vì vậy, yêu cầu trước tiên của hội họa là phải tuân thủ một nguyên tắc cơ bản: hình và nền phải có sự khác biệt về độ sáng, khác biệt càng lớn sẽ càng rõ. Nếu sự khác biệt không lớn thì phải dùng đường bao để đạt được sự khác biệt

ột nguyên tắc cơ bản: hình và nền phải có sự khác biệt về độ sáng, khác biệt càng lớn sẽ càng rõ. Nếu sự khác biệt không lớn thì phải dùng đường bao để đạt được sự khác biệt
Hai cực của độ sáng là đen và trắng, ở giữa là dãy sắc điệu xám với các cấp độ khác nhau. Qua ảnh chụp đen trắng có thể chứng thực đen, trắng, xám có từ ba nguồn: một, màu vốn có của bản thân vật thể; hai, hiệu quả chiếu sáng xuất hiện; ba, kết quả của mức độ phản xạ khác nhau trong môi trường chung quanh. Nói chung, hội họa tuân thủ qui luật biểu hiện màu sắc vốn có của vật thể, vật thể trắng thì vẽ trắng, đen vẽ đen. Như tranh minh họa bìa trong “Thời đại mơ tưởng” của họa sĩ người Úc A. Robert, da đen của người da đen, những tảng đá màu trắng đều là màu vốn có. Tranh khắc gỗ “Hướng dương” của Tokata Shikô (Đông phương chí công), người Nhật Bản, cơ thể phụ nữ Ấn độ là màu đen. Từ rất sớm, trong hội họa đã có qui luật tương phản, đồng hành với qui luật nói trên, tức là không phản ánh đúng màu vốn có của vật thể. Cách vẽ đường nét của phương Đông hay phương Tây đều chủ yếu dùng đường nét cấu tạo hình tượng, để không phá vỡ cái đẹp nhịp điệu của đường nét, người ta đã không biểu hiện màu vốn có của vật thể. Có khi, mục đích thực tế của cách vẽ đường nét là không cần đến những mảng đen để giữ cho mặt tranh nhã sạch và tươi mới. Hội họa hiện đại phương Tây cũng dùng cách vẽ trắng này và dùng đường nét mảnh nhỏ tinh tế để biểu hiện nhân vật và quang cảnh lớn, làm cho hình tượng được vẽ ra có được cảm giác trong trẻo và thuần khiết cao độ. Như bức tranh minh họa “Người thật thà” của R. Kent. Một cách vẽ không phản ánh màu sắc vốn có của sự vật khác nữa là “vẽ đen”, tức là dùng mảng mặt đen là chủ yếu, trên đó vẽ ra đường trắng và điểm trắng. Họa pháp này, thời cổ Hy Lạp đã có sử dụng, như bức vẽ trên đồ đựng cổ Hy Lạp “Đấu sức giữa Heclexơ với Thần biển”

Hai cực của độ sáng là đen và trắng, ở giữa là dãy sắc điệu xám với các cấp độ khác nhau. Qua ảnh chụp đen trắng có thể chứng thực đen, trắng, xám có từ ba nguồn: một, màu vốn có của bản thân vật thể; hai, hiệu quả chiếu sáng xuất hiện; ba, kết quả của mức độ phản xạ khác nhau trong môi trường chung quanh. Nói chung, hội họa tuân thủ qui luật biểu hiện màu sắc vốn có của vật thể, vật thể trắng thì vẽ trắng, đen vẽ đen. Như tranh minh họa bìa trong “Thời đại mơ tưởng” của họa sĩ người Úc A. Robert, da đen của người da đen, những tảng đá màu trắng đều là màu vốn có. Tranh khắc gỗ “Hướng dương” của Tokata Shikô (Đông phương chí công), người Nhật Bản, cơ thể phụ nữ Ấn độ là màu đen. Từ rất sớm, trong hội họa đã có qui luật tương phản, đồng hành với qui luật nói trên, tức là không phản ánh đúng màu vốn có của vật thể. Cách vẽ đường nét của phương Đông hay phương Tây đều chủ yếu dùng đường nét cấu tạo hình tượng, để không phá vỡ cái đẹp nhịp điệu của đường nét, người ta đã không biểu hiện màu vốn có của vật thể. Có khi, mục đích thực tế của cách vẽ đường nét là không cần đến những mảng đen để giữ cho mặt tranh nhã sạch và tươi mới. Hội họa hiện đại phương Tây cũng dùng cách vẽ trắng này và dùng đường nét mảnh nhỏ tinh tế để biểu hiện nhân vật và quang cảnh lớn, làm cho hình tượng được vẽ ra có được cảm giác trong trẻo và thuần khiết cao độ. Như bức tranh minh họa “Người thật thà” của R. Kent. Một cách vẽ không phản ánh màu sắc vốn có của sự vật khác nữa là “vẽ đen”, tức là dùng mảng mặt đen là chủ yếu, trên đó vẽ ra đường trắng và điểm trắng. Họa pháp này, thời cổ Hy Lạp đã có sử dụng, như bức vẽ trên đồ đựng cổ Hy Lạp “Đấu sức giữa Heclexơ với Thần biển”
Đen tối là cái riêng có của trời đêm, theo qui luật cách biểu hiện màu vốn có thì vẽ tranh đêm phải tô toàn màu đen, nhưng lại phải tìm cách sao cho nhân vật hiện lộ ra trong đen tối. Trong bức “Thiếu nữ nằm trên đất cỏ” của E.Keir, bầu trời đêm được biểu hiện bằng vành trăng và những ngôi sao là thuộc họa pháp này. Hội họa cổ đại của Trung Quốc và phương Tây không biểu hiện đêm tối thành một mảng đen ngòm, mà lợi dụng trăng sao đèn đóm để ám chỉ. Những tác phẩm hiện đại đã hấp thu thủ pháp biểu hiện cổ đại. Ai uật nàu chú Như tranh minh họa “Hamlet” của R.Kent, bầu trời xám nhạt điểm xuyết vài ngôi sao nhỏ, đã biểu hiện một cách tài tình màn đêm đang đón đợi ánh sáng ban mai
Đo đạc mức độ sáng tối, thường phân thành trị sáng, trị tối, trị trung gian. Trị tương phản (so sánh) đen trắng chênh nhau lớn gọi là tương phản mạnh; trị tương phản xám trắng và xám đen chênh nhau nhỏ gọi là tương phản yếu. Tỉ lệ diện tích đen trắng trên mặt tranh khác nhau được phân thành sắc điệu chính đen, sắc điệu chính trắng, sắc điệu chính xám. Ở đây, giới thiệu những ví dụ về sắc điệu chính và trị tương phản khác nhau. Lần lượt là : hình trắng nền đen, hình đen nền trắng, hình trắng nền trắng đường bao đen, hình xám nền trắng, hình đen nền xám, hình đen nền đen đường bao trắng. Tất cả những bức đó đều là tác phẩm của họa sĩ khắc bản người Anh EKeir, phần hình đại để giống nhau, chỉ khác nhau hiệu quả độ sáng không giống nhau mà thôi. Tác giả đã sử dụng nhiều thủ pháp biến hóa để xử lý tương phản sáng tối, cũng làm cho người xem nảy sinh những phản ứng khác nhau và sự Dãy điệu xám p tạp hơn n so với sắc liên tưởng phong phú. Trên mặt tranh, mảng lớn màu trắng có tác dụng phát xạ ánh sáng, rất dễ làm cho võng mạc bị kích thích trước tiên, được các nhà khoa học gọi là huyền thị. Vì thế, mảng trắng trên mặt tranh có xu hướng mở rộng hơn diện từ thực tế của nó, đưa đường nét màu đen vào sẽ làm giảm lực nở. Cho nên, khi tỉ trọng màu trắng lớn, cần phải chú ý liều lượng, tránh trống rỗng thiếu vắng. Màu đen có tính chất co ngót và không trong suốt, cho nên, hình màu đen trên nền trắng sẽ gây cảm giác chắc chắn. Hãy thử so sánh “Eva” màu đen ở trên và “Eva” màu trắng ở bên trái, sẽ có cảm giác khác nhau. Cái màu đen cơ thịt săn chắc, cái màu trắng cơ thịt mềm mại.
————————
Theo tài liệu FInd way sưu tầm
• Add | Lô 32 dịch vụ 14, Tây Nam Linh Đàm, Hà Nội
• Tel | +84 889 525 767
Lớp ôn thi vẽ khối V khối H
Lớp ôn thi mỹ thuật

Bài viết khác